Trò chuyện với lão nông ngoài 60 tuổi này, ai cũng có thể nhận ra niềm đam mê vô tận của ông với môn thể thao truyền thống.
Xem thêm: https://doisongvietnam.vn/giai-tri.htmlÔng là Dương Văn Sản (thôn Tân Minh, xã Ngọc Châu, huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang) - người mà chỉ cần hỏi về nhà ‘ông Sản đô vật’ là ai cũng có thể chỉ đường.
Kể về niềm đam mê cả đời của mình, ông nói ‘tôi cũng không lý giải được tại sao mình lại mê nó đến thế’.
Ngày nhỏ, cậu bé Sản chỉ được xem vật trong những dịp hội làng. Khi có hội họp trong làng, các cụ cũng thường hay xui trẻ con vật nhau, phần thưởng là mấy que diêm.
‘Nhưng tôi nghĩ mình có làm gì bằng diêm, cứ được vật là thích rồi’.
‘Mồ côi bố từ nhỏ, tôi cũng chẳng được ai ‘xui’ vật nhau nên tôi cứ sấn lên trước, ai bảo là chơi ngay’ - ông Sản nhớ lại.
Đến những năm 1960, trong mỗi dịp hội làng, chứng kiến dân làng khác tham gia chơi vật, lấy hết giải về, ông đã ước mình lớn hơn để tham gia thi đấu, giữ lại giải cho làng.
Niềm đam mê với vật cứ theo ông từ đó cho tới thời thanh niên. Đi bộ đội, ông cũng nổi tiếng trong đơn vị về tài vật.
Sau khi đi bộ đội về, ông tích cực tham gia thi vật trong làng, xã. Cứ thấy ai cởi áo là ông ra xin các cụ cho chơi, bất kể đối thủ to bé, già trẻ, có thành tích hay không, miễn sao để được vật.
‘Đến độ dân người ta bảo ông này thua mãi rồi mà vẫn thích chơi’ - ông kể.
Nhưng tin nóng trong lúc ‘thua mãi, không thắng nổi trận nào ấy’, ông cảm thấy có động lực khi được một cụ già nhận xét ‘thằng này sau này không phải dạng vừa đâu’.
Ông Dương Văn Sản (bên phải) thời trai trẻ
Quyết chí giữ lại giải cho làng cũng như để thỏa mãn đam mê của bản thân, ông lặn lội xuống đất vật Quế Võ (Bắc Ninh) xin người ta dạy. ‘Ban ngày, tôi làm giúp người ta không công, đến tối nhờ người ta dạy vật’. Rồi ông lân la các sới vật để học hỏi kinh nghiệm.
0 Nhận xét